CUỘC TÌNH KHÔNG TÊN

Cuộc tình mình không thể gọi thành tên
Bởi nhớ thương như cơn mưa bất chợt
Khi nồng nàn khi buông lơi nhợt nhạt
Lúc quay lưng lúc ghì siết tận cùng

Cuộc tình mình không thể sánh bước chung
Đan tay nhau nơi đông người, ngõ vắng
Những ngọt ngào thường hòa chung vị đắng
Ấy thế mà yêu sâu nặng gớm ghê

Cuộc tình mình mấy bận buồn tái tê
Ngỡ đã buông đã quên..không còn nhớ
Mấy bận châu sa nghẹn ngào nức nở
Trăn trở nhiều rồi lại nhớ lại thương

Năm bốn mùa nồng nàn mấy lửa hương
Lần tay đếm nghe chua cay xâm chiếm
Hoàng hôn buông ngỡ cuộc tình tắt lịm
Bỗng hồi sinh khi vừa chớm bình minh

Cuộc tình mình không thể gọi thành tên
Bởi tương lai không hề có bến đỗ
Nhớ thương đó chạm tận cùng đáy khổ
Sao vẫn yêu đến tha thiết..lạ kỳ..?
– Diệu Hà –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *