DĨ VÃNG MỘT MÙA ĐÔNG

Có những nỗi nhớ không biết gửi về đâu
Chỉ thấy chòng chành mỗi khi mùa Đông tới
Như một cánh chim giữa chiều hoang chới với
Và ánh mắt buồn ngóng đợi phía trời xa.

Có những nỗi buồn Đông về chiếm hồn ta
Hiu hắt gió chiều một mình nơi quán vắng
Ôm nỗi cô đơn bên ly càfe đắng
Nhìn giọt thời gian cứ chầm chậm qua đi.

Khúc ca buồn ai hát cho buổi chia ly
Nghe những nghẹn ngào giữa chiều Đông buốt giá
Trái đắng ai gieo xuống mảnh đời nghiệt ngã
Để cuộc tình buồn khắc khoải những thương đau.

Nhớ mùa Đông năm trước mình để mất nhau
Sau những dại khờ và giận hờn vô cớ
Vết trượt dài mang theo mối tình lầm lỡ
Giá lạnh Đông về nơi bến vắng cô liêu.

Nhìn áng mây bay xa tít cuối trời chiều
Bồi hồi nhớ lại chuyện tình xưa dĩ vãng
Cơn gió vô tình thổi qua chiều chạng vạng
Thổn thức Đông buồn để kẻ nhớ người quên…

… Có những nỗi buồn chưa từng được gọi tên…
Chợt đến ru hồn về mùa Đông dĩ vãng …

– Ngọc Bùi –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *