Từ hôm ấy, thế mà, người đi thật
Bỏ lại ta với thương nhớ chất chồng
Thu đã cạn, chẳng còn cơn gió mát
Và đông về giăng giá buốt mênh mông
Người có biết trên cung đường thuở trước
Gió vin cây, liễu tha thướt buông mành
Ta vẫn thế, chẳng có gì khác biệt
Chỉ người thì xa tít phía mây xanh
Từ hôm ấy, thế mà, người đi mãi
Bỏ lại ta với cảm xúc lưng chừng
Thứ hạnh phúc cứ ngỡ rằng ngào ngọt
Cay đắng về mình lại hoá người dưng
Ta vẫn biết ngắn dài do phận số
Ta với người chỉ có thế mà thôi
Giờ đâu đó trên đường đời dâu bể
Người còn nhớ chăng hay đã quên rồi?
– Huần Trần –
Advertisement