TÌNH MÃI XANH

Tình yêu ấy chẳng đơm hoa kết trái
Thấu vậy mà em cứ mãi vương mang
Biết không anh khi duyên phận lỡ làng
Con tim nhỏ hóa muôn ngàn bọt sóng.

Trang nhật kí ôm giấc mơ vô vọng
Nét chữ nhòe khắc hoạ bóng thiên di
Tháng năm trôi thương nhớ kết thành trì
Mà không thể níu người đi vạn dặm.

Vầng trăng khuyết chênh vênh sườn núi thẳm
Hoa vẫn thơm… cảnh đối ẩm đâu còn
Tiếng nguyệt cầm trong đêm vắng nỉ non
Tình dang dở sao héo mòn nhân thế

Dẫu phiêu dạt đến chân trời góc bể
Hoá tàn tro cũng không thể quên người
Phút vai kề ngắm khoảnh khắc chiều rơi
Là hạnh phúc một đời em khắc cốt.

– Nguyên Phượng –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *