Chồng lảng tránh vợ đêm tân hôn, vợ sửng sốt khi biết một bí mật

(Dân trí) – Tôi phát hiện ra sự thật cay đắng về chồng và cũng tự trách bản thân đã không tìm hiểu kỹ trước khi tiến tới hôn nhân.

Người ta bảo tôi may mắn khi lấy được chồng trưởng thành, tử tế, lại xuất thân từ gia đình nề nếp. Nhưng không ai biết chỉ vài tiếng sau lễ cưới, tôi đã lặng lẽ quay mặt vào tường, nằm co ro.

Chúng tôi yêu nhau 4 tháng trước khi cưới. Đó không phải mối tình bùng cháy, say mê, mà là mối quan hệ êm đềm, tử tế.

Anh nhẹ nhàng, điềm đạm, nói chuyện có chừng mực, biết lắng nghe, nhường nhịn. Tôi từng nghĩ như thế là đủ. Tình yêu không nhất thiết phải cuồng nhiệt, miễn là người ta trân trọng nhau và cùng muốn xây dựng một mái ấm.

Đêm tân hôn, chồng kiếm cớ lảng tránh “thân mật” với tôi (Ảnh minh họa: iStock).

Trong suốt thời gian quen nhau, anh rất đúng mực. Chúng tôi hiếm khi thân mật và chưa từng đi quá giới hạn, anh luôn giữ khoảng cách.

Lúc ấy, tôi nghĩ đó là sự tôn trọng, chín chắn. Thậm chí, tôi còn tự hào khi anh không như những người đàn ông khác, không hấp tấp, vội vàng, tán tỉnh quá đà.

Tôi không ngờ, điều khiến tôi tự hào lại chính là dấu hiệu cho một sự thật mà tôi đã mù quáng bỏ qua.

Đêm tân hôn, tôi hồi hộp nhưng cũng háo hức. Tôi chờ đợi một đêm đánh dấu việc tôi chính thức trở thành vợ của một người đàn ông mà tôi tin tưởng.

Nhưng khi cánh cửa phòng khép lại, anh ngồi trên ghế, tháo cà vạt, rút điện thoại và im lặng. Tôi gọi anh, anh chỉ gật đầu rồi bảo mệt quá, muốn tắm một chút.

Anh tắm rất lâu, đến mức tôi đã ngồi mỏi lưng trên giường, mắt díp lại. Khi anh bước ra, mặc bộ đồ ngủ, tóc còn ướt, anh chỉ nói một câu: “Hôm nay vui nhưng cũng hơi mệt. Em ngủ trước đi”. Rồi anh leo lên giường, nằm quay lưng lại phía tôi.

Tôi nằm bất động, không phải vì thất vọng, mà vì ngỡ ngàng. Tôi không chờ đợi điều gì kịch tính như phim nhưng ít ra, phải có một cái ôm, một lời thì thầm, một ánh mắt trìu mến. Thứ duy nhất tôi nhận được là chiếc lưng lạnh ngắt và hơi thở đều đều của một người đàn ông đang giả vờ ngủ.

Tôi tự dằn lòng không sao, có lẽ anh mệt thật. Cưới hỏi rình rang, tiếp khách cả ngày… Tôi đã tìm đủ lý do để bênh vực anh, xoa dịu cảm giác bị bỏ rơi trong đêm đáng lẽ phải đặc biệt nhất.

Nhưng những ngày sau đó, sự lạnh nhạt không giảm đi mà còn rõ rệt hơn. Anh vẫn quan tâm tôi theo cách máy móc, hỏi han lịch sự, chở đi làm, ăn cơm cùng nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào. Anh không ôm, không hôn, không cả một cái nắm tay tự nhiên.

Tôi bắt đầu lo lắng. Tôi từng nghĩ hay mình chưa đủ hấp dẫn, hay anh bị vấn đề sinh lý nhưng tôi không dám hỏi.

Cho đến một đêm, khi anh tưởng tôi đã ngủ say, tôi nghe anh thì thầm trong điện thoại. Giọng anh nhẹ hẫng, dịu dàng đến mức tôi nhận ra, tôi chưa từng được nghe anh nói với tôi như thế.

Anh gọi tên một người đàn ông. Rồi anh nói: “Anh ngủ chưa? Anh biết không, mấy hôm nay em thấy tội lỗi lắm. Nhìn cô ấy nằm cạnh mà em không thể chạm vào được”.

Tôi như hóa đá. Tôi không biết cảm giác nào đang xé nát mình: Đau đớn, tủi thân hay bị phản bội? Nhưng cũng từ khoảnh khắc đó, tôi biết mình không còn nghi ngờ gì nữa.

Anh không yêu phụ nữ. Anh cưới tôi có lẽ vì áp lực gia đình. Vì muốn làm tròn vai người con trai trưởng, vì đã đến tuổi, vì không dám bước ra ánh sáng với con người thật của mình…

Tôi từng nghĩ mình có thể chịu đựng được. Rằng nếu anh vẫn tử tế, vẫn chu cấp, vẫn giữ hình ảnh gia đình thì mình nên nhắm mắt bỏ qua. Nhưng hóa ra, tôi đã đánh giá quá thấp nỗi cô đơn trong một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Một ngày, tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn người đàn ông kia, người mà tôi từng nghĩ chỉ là bạn thân. Ánh mắt ấy có thứ mà anh chưa từng dành cho tôi, sự ấm áp, niềm hân hoan và một nỗi buồn không tên. Tôi hiểu rằng, tôi không thể sống trong mối quan hệ này thêm nữa.

Tôi đã rời đi, sau 6 tháng sống chung như hai người xa lạ, không nước mắt, không oán hận. Tôi nói với anh rằng, tôi tha thứ cho sự lựa chọn của anh nhưng không thể tha thứ cho chính mình nếu cứ tiếp tục dối lòng.

Anh không giữ tôi lại, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tin là anh cũng thấy nhẹ lòng.

Cuộc hôn nhân của tôi bắt đầu bằng một đám cưới đẹp như mơ và kết thúc trong im lặng. Nhưng nỗi đau thì âm ỉ như lửa cháy dưới tro. Tôi tự trách mình đã không tìm hiểu kỹ để giờ lỡ dở.

Tôi chỉ mong, mọi người đủ dũng cảm sống thật với chính mình. Và sẽ không có thêm một cô gái nào phải nằm khóc âm thầm trong đêm tân hôn như tôi nữa.

Theo: dantri.com.vn

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *