Hết giận rồi lòng bỗng nhớ làm sao
Trong cõi dạ thấy cồn cào da diết
Ở nơi đó anh bây giờ có biết
Muốn bên người em siết chặt vòng tay
Mình cách xa mới chỉ có mấy ngày
Mà em thấy như rất dài anh nhỉ
Cứ ngỡ rằng đã hàng trăm thế kỷ
Sáng tới chiều lòng luôn nghĩ về anh
Đừng để tình hai đứa hóa mong manh
Rồi thời gian sẽ trở thành dang dở
Vì trong em anh giống như hơi thở
Người thương à em rất sợ chia ly
“Hãy nói là anh đang nhớ em đi”
Cũng đâu vui những khi ta hờn dỗi
Mình sẽ mãi chẳng bao giờ ngược lối
Và đời này chỉ yêu mỗi em thôi !
– Ngọc Phương –