MUỘN MÀNG

Dẫu biết rằng mình không thể bên nhau
Nhưng tình ấy làm sao mà quên được
Ta đã cùng hẹn nhau ngày chung bước
Cớ sao mình chẳng thể được thành đôi ?..

Muộn màng rồi đành chấp nhận chia phôi
Tình yêu ấy trễ rồi câu duyên nợ
Dù kỷ niệm có quay về nhắc nhở
Cũng lặng thầm ôm nỗi nhớ đơn côi…

Muộn màng rồi đành chấp nhận mà thôi
Lời hẹn ước thả trôi miền quên lãng
Nỗi nhớ dẫu đeo mang hoài năm tháng
Tim chúng mình càng mang nặng niềm đau…

Kiếp này mình không thể ở bên nhau
Xin hẹn lại kiếp sau người thương nhé
Vào kiếp ấy mình không còn cô lẻ
Cung đường yêu cùng vẽ muôn sắc màu…

Không như kiếp này…gặp nhau quá muộn màng 💜

– Phạm Nga –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *