NGHIỆP DUYÊN

Có lẽ mình đã trả hết nghiệp duyên
Nên trong em không còn ưu phiền nữa
Không giống như lần chia tay hôm bữa
Đau thật nhiều như ai cứa buồng tim
*
Có lẽ mình vừa đúng lúc để quên
Khi yêu thương không còn bên chia sẻ
Cùng lời hứa ngoài anh ra không thể
Mà giờ đây lại thầm khẽ mỉm cười
*
Đau đủ nhiều đến lúc phải buông thôi
Đâu ai phải khép đời trong vô vọng
Dù sớm chiều vẫn một mình lẻ bóng
Nhưng giờ đây em biết sống cho mình
*
Hoàng Hôn buồn vì ngày vắng Bình Minh
Nàng Mưa buồn vì vô tình cảm Nắng
Em xa người vì tình đời cay đắng
Chớ nào đâu dám mượn sóng quên thuyền
*
Trả xong rồi lòng cảm thấy bình yên
Bởi vốn dĩ tâm em hiền như nước
Nên sá chi đó chỉ vài vết xước
Buông xả rồi mới thấy được thong dong
*
Cảm ơn bản thân đã quyết chặt lòng
Tim khép lại … Cùng tâm đồng buông bỏ.
Yenchitruong
Advertisement

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *