Đêm đông hờn một mình ta quay quắt
Trong mơ buồn nhớ hơi ấm ngày xưa
Vòng tay nào ủ ấm trọn đêm mưa
Khi hai đứa đang nồng nàn hạnh phúc.
Nhưng bây giờ mỗi khi mà trở giấc
Lại thẫn thờ hoài vọng chuyện đã qua
Về một người hiện thời đã ở xa
Bỏ lại chốn xưa nửa mùa dang dở.
Buồn lắm lắm cho người đi kẻ ở
Nên duyên rồi mà đành đoạn rời nhau
Chết nửa yêu thương đoạn cách tình đầu
Để nên nỗi đớn đau này hết kiếp.
Một thời ta yêu để rồi nuối tiếc
Biết bao giờ mình mới gặp lại nhau
Cho nhớ thương kia cách biệt hai đầu
Buồn tan nát khi đông về gọi nhớ.
– Kotnguyen –