Tôi sợ nhân gian, sợ cuộc đời
Sợ mùa thu chớm , lá vàng rơi
Sợ tình chưa thắm, tình đã héo
Sợ người dứt áo, bỏ cuộc chơi !
Tôi sợ vườn khuya, đầy bóng tối
Sợ vì sao rụng cuối trời xa
Sợ cơn mưa nhỏ về giăng lối
Sợ mây che khuất mảnh trăng ngà
Tôi sợ thời gian trôi lặng lẽ
Bàn tay chưa kịp nắm bàn tay
Đường tình bỗng chốc chia lối rẽ
Nỗi đau dằn vặt suốt đêm ngày
Tôi sợ con tim mãi thẫn thờ
Sợ buồn len lỏi giữa vần thơ
Sợ mùa Đông đến bao nhiêu lượt
Mà bóng chim câu vẫn mịt mờ….
– Trương Tuyết Nghi –