Hôm nay bỗng thấy, vô cùng mệt mỏi
Dù nửa lời không muốn nói cùng ai
Muốn cuộn mình trong căn gác cả ngày
Cứ mặc kệ đời ngoài kia vội vã
*
Thu mình một góc, cho lòng yên ả
Rồi kiếm tìm phút thư thả bình yên
Chẳng lo toan cơm áo với gạo tiền
Và vơi bớt muộn phiền trong cuộc sống
*
Rồi tự dỗ cho tâm hồn lắng đọng
Rằng nắng lên khi sóng gió tan rồi
Bởi kiếp người đều như vậy mà thôi
Ai không đã từng đôi lần như thế
*
Đời vốn dĩ có muôn trùng dâu bể
Nhủ lòng mình cố gắng sẽ vượt qua
Bởi thăng trầm nào chỉ có riêng ta
Không gian khó đâu phải là cuộc sống
*
Chẳng ai có lối êm đềm như mộng
Họ vẫn đều tiếp tục cuộc hành trình
Đừng dễ dàng ta đánh mất niềm tin
Vì đích đến tự thân mình phải bước !
Ngọc Phương
Advertisement