Rất yêu người nhưng mình chẳng thể gần
Vậy nhé anh là tình nhân cũng được
Vì ta lỡ khi hẹn nhau kiếp trước
Gặp kiếp này quên hứa bước chung đường
Nên bây giờ gọi nhau nửa yêu thương
Nhưng hai đứa ở hai phương cách biệt
Có những lúc nhớ anh không tả xiết
Gom tình này em viết lại thành thơ
Dù biết rằng qua cái thuở mộng mơ
Nhưng trái tim không bao giờ có tuổi
Chẳng danh phận vẫn xem nhau tình cuối
Không nhạt nhòa dẫu nắng buổi hoàng hôn
Người có em lấp khoảng trống tâm hồn
Em có người xua cô đơn hiu quạnh
Ta yêu vậy mùa nối mùa mấy bận
Không gần bên nhưng cũng chẳng cách xa
Trong tim anh.. em như đã là nhà
Trong tim em… anh món quà vô giá !
– Ngọc Phương –