“Không giờ rồi” chắc người đã ngủ say
Chỉ có em nơi này còn thao thức
Chẳng thể nào dỗ mình đi vào giấc
Nửa mảnh hồn lạc chốn rất xa xôi
*
Phải chăng em đã trót lỡ yêu rồi
Hay trái tim vô tình thôi lỗi nhịp
Lúc dửng dưng lúc cồn cào da diết
Tự hỏi lòng không biết phải thương chưa
*
Em bảo người.. em lúc nắng lúc mưa
Tính kiêu căng thì có thừa luôn ạ
Còn trái tim khô cằn như sỏi đá
Có tin không.. là em đã dối anh
*
Vốn dĩ em cũng yếu đuối mong manh
Không dám yêu lại không đành buông bỏ
Giữ cảm xúc lưng chừng như thế đó
Rồi sợ người… lời thương ngỏ cùng ai
*
Có chờ em.. vào một buổi sớm mai ?
Khi trái tim qua rồi đêm giông bão !
*
Ngọc Phương