Ta trót yêu khi mới vừa gặp gỡ
Phải chăng mình có “duyên nợ ba sinh “
Được buộc ràng bởi những sợi tơ tình
Và bóng nhau đã hằn in đáy mắt
Từ dạo đó chưa phút giây phai nhạt
Bởi chúng mình chung cuộc hẹn trăm năm
Em biết rằng vẫn còn mãi xa xăm
Nên tình này gọi tình câm anh nhỉ
Là tình nhân kiêm luôn phần tri kỷ
Giữa muôn người em chỉ thích riêng anh
Chẳng bận lòng nợ như khói mong manh
Ta vẫn giữ chân thành luôn như thế
Rồi ngày sau có ra sao mặc kệ
Nguyện kiếp này làm hai kẻ yêu xa
Hạnh phúc đâu cần chung một mái nhà
Tình sẽ thắm khi trải qua thử thách
Định sẵn rồi chúng ta còn ngăn cách
Duyên muộn màng nên đừng trách chi đời
Gặp đúng người thì cứ thế yêu thôi
Lúc bên anh..em thấy vui là đủ !
Ngọc Phương