
“Thương anh nhiều nhưng em chẳng nói ra “
Không nói thôi đâu phải là không nhớ
Hình bóng người vương trong từng hơi thở
Có những khi như vỡ cả tim gầy
Anh biết không em sẽ nói anh hay
Em chưa từng thương ai nhiều đến vậy
Có những lúc nhớ anh nhiều biết mấy
Nghe sóng tình trỗi dậy ở trong lòng
Nhưng cũng đành ngăn lại nỗi nhớ mong
Dù yêu lắm cũng chỉ trong thầm lặng
Vu vơ gửi đôi vài dòng tin nhắn
Không một ai dám nhắc đến chữ tình
Em im lìm anh cứ thế lặng thinh
Yêu thương này cũng đành thôi đem cất
Mãi mãi nhé yên bình nơi góc khuất
Khoảng trời riêng duy nhất chỉ một người !
Ngọc Phương