
Anh nói xem.. giờ em phải làm sao
Khi để anh bước vào tim ở trọ
Từ hôm ấy cứ thương thương nhớ nhớ
Rồi nhủ lòng họ trú tạm thôi mà
Vờ lạnh lùng có vẻ chẳng thiết tha
Nhưng trong dạ thật ra yêu người lắm
Vờ chẳng nhớ lơ cả dòng tin nhắn
Nhưng quan tâm và lo lắng rất nhiều
Bởi vì em thương người biết bao nhiêu
Chắc anh cũng hiểu điều này anh ạ
Khiến xui chi giữa hai người xa lạ
Vừa gặp nhau như đã hẹn bao giờ
Vốn dĩ em nào đâu phải thờ ơ
Vẫn biết mong.. vẫn biết chờ biết đợi
Bóng một người mãi còn xa vời vợi
Mùa đi qua.. rồi mùa tới thêm lần
Em biết mình không thể xóa cách ngăn
Đã cố nén trào dâng bao cảm xúc
Nhưng sự thật thì từng giây từng phút
Trái tim mình luôn thốn thức vì người !
Ngọc Phương