
Gặp gỡ muộn tình không vẹn ý
Thì mình làm tri kỷ nhé anh
Nợ duyên vốn dĩ mong manh
Trót yêu mộng cũng chẳng thành người ơi
Cứ lặng lẽ bên đời nhau nhé
Để mình cùng san sẻ buồn vui
Đắng cay khổ lụy chôn vùi
Ta cùng chia sớt ngọt bùi cho nhau
Em mãi nhớ buổi đầu gặp gỡ
Dù biết rằng đã lỡ nợ duyên
Tình này không phải đầu tiên
Nhưng con tim vẫn dành riêng trao người
Mình hai đứa như trời định sẵn
Dù ta không may mắn chung đường
Từ đây đến tóc pha sương
Anh.. người tri kỷ em thương nhất đời
– Ngọc Phương –