CỐ NHÂN

Ngày hôm qua tôi bỗng gặp lại người
Một mối tình của rất nhiều năm trước
Mắt vẫn buồn như ngày tôi rời bước
Cũng phong trần vì sương gió thời gian
*
Gặp lại nhau sao thấy quá ngỡ ngàng
Lòng xốn xang tôi nhớ về ngày cũ
Kỉ niệm xưa tưởng bấy lâu đã ngủ
Lại ùa về mang nỗi nhớ mênh mông
*
Anh nhìn tôi rồi hỏi ‘ có khỏe không’ ?
Tôi cười gượng ‘ à thì em vẫn khỏe’
Khoé mắt cay tôi bước đi lặng lẽ
Mình bây giờ hai kẻ ngược đường nhau
*
Đêm trở về dạ tôi thấy nao nao
Đã tàn canh nghe cồn cào thổn thức
Dẫu chuyện xưa chỉ còn là kí ức
Nhưng kỉ niệm đầu đâu dễ phôi phai
*
Nhớ làm chi khi giờ đã an bài
Quên đi thôi để trở về thực tại
Những dấu yêu của một thời vụng dại
Ghi trong lòng mình gọi mãi cố nhân !
*
– Ngọc Phương –
Advertisement

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *