Ta sợ nhất là phút giây im lặng.
Lời đưa ra mà chẳng có hồi âm.
Giữa canh thâu trong tĩnh lặng âm thầm.
Từng cơn gió đông về thêm buốt giá.
Nỗi cô đơn sao vội về hối hả.
Người vô tình trao ngọn nhớ lệ rơi.
Đêm tương tư nghe tâm sự đầy vơi.
Hoang hoải nhớ về một thời xa vắng.
Từ đâu đây giữa không gian phẳng lặng.
Nghe thì thầm câu chuyện kể trong đêm.
Ánh trăng khuya trên sông nước êm đềm.
Chàng Trương Chi gửi tình qua câu hát.
Đêm lắng sâu nghe tiếng lòng đắng chát.
Nỗi buồn này ai thấu hiểu cùng ta.
Chuyến đò tình rời bến xa thật xa.
Lưng chừng nhớ chiều hoàng hôn xuống muộn …!
– Ngọc Bùi –