Giận anh tức nghẹn cả ngày đêm
Cái mặt khó ưa chắng muốn nhìn
Bao nhiêu tin nhắn không thèm đọc
Em chẳng trả lời em lặng im
*
Giận anh thế đó đáng đời chưa
Cho bỏ tật anh hay giả vờ
Làm như oan ức tội nghiệp lắm
Lỗi lầm chồng chất mặt bơ bơ
*
Em ghét vô cùng tính lăng nhăng
Với ai cũng muốn thả câu giăng
Gặp con gái đẹp cười híp mắt
Làm như thương lắm không ai bằng
*
Mỗi lần em hỏi lại chối phăng
Miệng như thoa mỡ : chỉ là bạn
Nói chuyện đùa vui thôi mà bé
Yêu em duy nhất ai sánh bằng
*
Lời anh dẫu có ngọt như đường
Em đã giận rồi đã hết thương
Đừng nghĩ em là con bé ngốc
Mà dối gạt hòai ghét thấu xương
*
Anh cứ đi đi tán người ta
Em quyết bỏ luôn không thứ tha
Đừng có nói thêm này nọ nữa
Em giận anh rồi đó thật mà
*
Thôi nhé anh về suy nghĩ xem
Tình yêu xuất phát từ trái tim
Đâu cứ phải lời ngon tiếng ngọt
Em chẳng cần đâu ! Em chẳng thèm
*
Phạt anh cái tội làm em giận
Thời gian sẽ là vô giới hạn
Bây giờ thì hãy cứ xa nhau
Nếu thật lòng yêu sẽ tính sau.
– Lê Thủy Trúc –