
Em giấu người …vào sâu tận trái tim
Trong khắc khoải nằm im nơi lồng ngực
Trong canh dài khẽ cựa mình thao thức
Nỗi nhớ thương chợt nức nở vỡ òa.
Em giấu người…
vào một khúc hoan ca
Như ánh bình minh hiền hòa tia nắng
Như mặt hồ bình yên không gợn sóng
Như áng mây nhẹ phiêu lãng bềnh bồng.
Em giấu người…
vào thăm thẳm mênh mông
Phong thư kín chỉ riêng mình chiếm giữ
Dẫu khổ đau hay muộn sầu tư lự
Vẫn mong người trú ngụ chẳng buông tay.
Em giấu người … ở nơi ấy … ngày mai
Vào tương lai dệt mộng lòng hai đứa.
– Hoa Vô Sắc –