Gọi nhau một tiếng người dưng
Kể từ dạo ấy mình ngừng thương nhau
Chạnh lòng nghĩ lại tim đau
Tìm đâu thuở ấy thơ câu nửa vời
Từng mơ gọi tiếng mình ơi
Từng mơ mãi mãi một đời chẳng xa
Từng mơ lối trải thềm hoa
Trầu xanh cau thắm đượm đà ngãi nhân
Từng mơ kết chặt tình thân
Chung nhà chung vách chung mâm cơm chiều
Đêm về thỏ thẻ lời yêu
Sớt bùi chia ngọt sẻ nhiều đắng cay
Giờ thì thăm thẳm những ngày
Chia đôi hướng ngược lẻ bầy yến oanh
Dẫu thương cũng phải đoạn đành
Vùi sâu ngực trái xếp thành mồ chôn.
– Hoa Vô Sắc –