Ta mất nhau rồi đã mất nhau
Chiều buông tím ngắt tái tê sầu
Lời yêu còn đó vương hơi thở
Vội vã xa rời biết ai đau
*
Từ đây chỉ gọi cố nhân thôi
Hoàng hôn rụng xuống rớt bên đời
Người như chim mãi đang bạt gió
Kẻ vẫn âm thầm với đơn côi
*
Ta còn chưa tỉnh giấc liêu trai
Thềm nghiêng chênh chếch bóng trăng gầy
Đàn ai lỡ nhịp ngân cung oán
Mới chợt hay rằng mộng đã phai
*
Bởi cõi nhân sinh vốn vô thường
Đành thôi đứt đoạn sợi tơ vương
Đến khi cách biệt ta chợt hiểu
Đâu cứ yêu nhau sẽ chung đường!
*
NgọcPhương
Advertisement