
Mưa nhạt nhòa trên phố vắng chiều đông
Như mảnh sứ găm cõi lòng băng giá
Từ dạo ấy người đi không từ tạ
Chúng mình dần xa lạ giữa nhân sinh.
Bao áng thơ phác họa một bóng hình
Tim đau đáu về cuộc tình đã lỡ
Nâng chén đắng em từng đêm trăn trở
Dấu yêu à anh đang ở nơi đâu.
Giáo đường khuya văng vẳng tiếng kinh cầu
Màn sương lạnh giăng nỗi sầu vạn lí
Ôm nỗi nhớ ngắm hình anh thủ thỉ
Không chung đường… làm tri kỉ được không.
Nơi bến xưa vạt cải đã lên ngồng
Mà con nước cứ xuôi dòng đi mãi
Gió nhẹ lướt qua căn phòng trống trải
Nghe tiếng đàn cũng khắc khoải cảm thương.
Biết chúng mình chẳng liền cánh uyên ương
Sao lòng vẫn tơ vương hình bóng ấy…
– Nguyễn Phượng –