Người từng hứa… nhưng chỉ là lời hứa
Để người nghe…ngỡ thật mãi khắc sâu
Lời hứa thì… người đã vội quên mau
Làm người nghe…khối sầu dâng chất ngất
Lời đã hứa… gió thổi người quên mất
Lòng bạc đen… lời chẳng thật bao giờ
Tội tim khờ…lầm lạc mãi ngu ngơ
Bởi gian dối…chữ ngờ ai học được
Lời chót lưỡi… đầu môi bao thệ ước
Biển nông sâu…ai lấy thước đo lòng
Người bảo rằng… dù cách núi ngăn sông
Sẽ giữ vẹn… tình nồng không phai nhạt
Ấy mà vậy… lòng người nay đổi khác
Nếm vị tình…chua chát lẫn đắng cay
Thì ra là… lời hứa để gió bay
Còn người nghe… thì mãi hoài trông đợi.
– Phuong Huynh –