NGƯỜI THƯƠNG KẺ NHỚ

Mình vốn dĩ hai phương trời xa lạ
Rồi vô tình mà ta đã gặp nhau
Trong cõi lòng cứ thế mãi xuyến xao
Như kiếp trước tự thuở nào vương nợ
*
Cũng từ đó rồi người thương kẻ nhớ
Nhưng tình này chỉ để ở trong lòng
Cùng sẻ chia mỗi khi có bão giông
Chẳng cạnh bên vì gặp không đúng lúc
*
Người bảo rằng chỉ cần ta hạnh phúc
Người bao giờ cũng dành chút lắng nghe
Chẳng bên đời nhưng vẫn mãi chở che
Nỗi lòng ta người sẽ luôn hiểu thấu
*
Tình nhân hỡi yêu thương nhiều biết mấy
“Cảm ơn đời ban người ấy cho ta”
Hai chúng mình dù còn mãi cách xa
Nhưng trong ta người vẫn là duy nhất
*
Ngọc Phương
Advertisement

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *