Em luôn sợ ngày mai chúng ta sẽ
Ngược hướng đời quạnh quẽ nhói buồng tim
Sợ mình em khuya lạnh đứng bên thềm
Ôm kỉ niệm dòng tuôn môi chặt mím.
Em luôn sợ giữa biển người phải kiếm
Vòng tay từng âu yếm hứa trọn đời
Chẳng bao giờ để em phải chơi vơi
Lạc lõng bởi đau thương và tuyệt vọng.
Em luôn sợ tim anh không còn nóng
Thôi ngọt ngào trong những lúc rời xa
Sợ hoàng hôn phai tím buổi chiều tà
Em ngồi ngắm xót xa tình đoạn tuyệt.
Em luôn sợ vầng trăng đêm mãi khuyết
Sẽ nhạt nhòa qua năm tháng thu đông
Sợ cô đơn trĩu nặng mối duyên lòng
Sợ nỗi nhớ đi hoang không người nhận.
– Hoa Trinh Nữ –