THUYỀN XA BẾN

Tự nhiên nước mắt ứa trào
Thuyền mê bến mới nơi nào thuyền ơi
Nỡ đem nhung nhớ câu lời
Chôn vùi như thể buông lơi tiếng lòng

Nhiều lần bến chẳng muốn mong
Vì thuyền chẳng muốn ngược dòng về đây
Nghĩa ân không thể sum vầy
Bến ôm huyết lệ bủa vây tim khờ

Trách mình sao quá ngây thơ
Thuyền đi lạc chốn đèn mờ ấm êm
Hương thơm quyến rũ môi mềm
Áo hoa nhung gấm lại thêm lửa tình

Thuyền ơi sao nỡ phụ mình
Cho duyên tàn úa bóng hình xa xôi
Nếu mà bến với thuyền trôi
Không tròn duyên nợ xin hồi kiếp sau.

Tác giả:Thu Thảo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *