Dang bàn tay nắm lấy ngọn gió trời
Dù đã cố cũng đành thôi không giữ
Vì không thể tham lam nhiều những thứ
Vốn dĩ không là thứ thuộc về mình
Có đôi lần chạy đuổi ánh bình minh
Giữa buổi sáng yên bình tâm thanh thản
Rồi tất cả tưởng chừng như phiêu lãng
Chẳng ngờ đâu khi ánh sáng không còn
Mơ chi nhiều cái hạnh phúc cỏn con
Bởi cuộc sống đâu còn niềm hi vọng
Nên cố gắng vượt lên đầu ngọn sóng
Giữa biển khơi mà rát bỏng tim người
Hay cuộc đời xoáy vòng tuổi đôi mươi
Thời gian cứ làm nụ cười thêm nhạt
Khiến ai đó mãi còn ngồi ngơ ngác
Như tháng năm vội hát khúc giao mùa
Có những điều không phải thắng hay thua
Mà nó chỉ như trò đùa số phận
Gặp nhau đó rồi xa nhau mấy bận
Cũng chỉ là dấu ấn của yêu thương
Giữa chúng ta vốn dĩ khác con đường
Hoàn cảnh khác, giữa hai phương trời khác
Vô tình biết ……… vô tình mình đi lạc
Để chúng mình vô tình lạc vào nhau
Tác giả //Thu Thảo